Nhưng chuyến đi đầu tiên tìm đường buôn bán của chị đã đầy khó khăn. Chưa quen biết ai, việc ngồi chợ này chợ kia một cách mỏi mệt. Chị gặp người cảm thông cho phép đặt gánh ké ở rìa quầy của họ, giúp chị giảm mỏi chân. Nhưng cũng có những người bực bội xua đuổi chị đi bán dạo. Mỗi lần đến thành phố, chị ở lại khoảng một nửa tháng để bán hết hàng rồi trở về quê để làm mẻ bánh kẹo mới, sau đó lại lên đường một lần nữa. Ban đầu, khách hàng khá lưỡng lự khi mua bánh kẹo đựng trong bao ni lông không có thời hạn sử dụng rõ ràng. Nhưng dần dà, khách hàng chiêm ngưỡng hương vị thơm ngon của hàng mới và trở thành khách hàng thân thiết, thậm chí giúp chị mua hàng cho người quen. Điều này làm cho chị phải nỗ lực duy trì uy tín của mình. Có lúc, chị phải vứt đi một số bánh bị ỉu vì sợi dây thun bị bung hồi chưa hay, khiến bao bị thổi bay.
Mỗi ngày, chị đi hàng tá cây số để bán hàng. Việc này không dễ dàng chút nào. Đội trật tự đô thị dẹp hàng rong trong kế hoạch trả lại vỉa hè cho người đi bộ, buộc chị phải chuyển chỗ tới trường học, giờ này ở trường này, giờ kia ở trường khác. Khách hàng học sinh không mua nhiều nhưng mấy bà mấy cô đi chợ, khiến chị cảm thấy mất vui. Nhưng những lời khen nhỏ nhặt cũng là động lực để chị tiếp tục công việc của mình.
Thời tiết mưa là nỗi ám ảnh của chị. Khi mang gánh hàng rong ra phố và đụng phải trời mưa, công việc trở nên cực kỳ vất vả. Chị phải che chắn hàng hóa cẩn thận, nhưng khi khách hàng mua hàng, chị phải để hàng ra để họ xem và chọn. Mưa tiếp tục thấm qua từng chút một, có lúc cả giọt nước từ tay áo nhỏ xuống...
Cô chủ quán tạp hóa nhận xét rằng chị không cần tay lái lụa vì công việc của chị không đòi hỏi nhiều chiêu trò mà cần tay lái cứng để xử lý hàng dễ vỡ. Nghe lời đó, chị quyết định thay đổi nghề nghiệp và trở thành tài xế đưa đón hai đứa con của cô chủ quán tạp hóa đi học và học thêm. So với việc bán hàng rong và làm công cho quán tạp hóa, công việc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hai đứa con rất ngoan và lễ phép, không khiến chị phải lo lắng quá nhiều. Chị được ở trong một phòng riêng, tiện nghi và thoải mái.
Một ngày nọ, bé lớn của cô chủ quán tạp hóa được chọn vào đội tuyển học sinh thông minh. Cô Ngọc Trâm vui mừng vì em của chị đã có thành tích xuất sắc. Chị không có công lao gì đâu, nhưng cô Ngọc Trâm đã thưởng cho chị một tháng lương nếu bé lớn đỗ vào trường chuyên. Chị hứa với mấy đứa con ở quê sẽ mua xe đạp mới để cùng nhau đi học.
Đáng tiếc, vào buổi sáng thi đầu tiên, bé lớn bị nổi mụn nước quanh cổ và lưng. Mặc dù chị nghĩ rằng bé bị căng thẳng khi học, nhưng cô Ngọc Trâm quyết định không cho bé tham gia thi để tránh lây nhiễm. Chị Ngọc Trâm tỏ ra thất vọng và lo lắng vì phụ huynh của các thí sinh sẽ bức xúc nếu biết bé của mình bị lây nhiễm. Nhưng chị Ngọc Trâm đưa ra quyết định cuối cùng, cho chị đưa bé lớn đi thi và quấn khăn kín cổ, không ai nhìn thấy.
Buổi sáng, chị đến phòng của cô Ngọc Trâm và nói rằng cánh tay của chị bất ngờ đau nhức, không cầm lái được. Cô Ngọc Trâm hiểu và chị cũng tự hiểu. Chị quay trở lại phòng và đóng gói quần áo của mình vào túi vải. Chị nhìn căn phòng đẹp đẽ và tiện nghi, nhớ lời hứa mua xe đạp mới cho mấy đứa con, nhưng thật đáng tiếc...
Tuy nhiên, chị không nghĩ xa, chỉ nghĩ gần hơn. Chị tự hỏi liệu con của chị có phước hay không. Chị không tìm thấy câu trả lời. Thôi, đừng nghĩ xa nữa, nghĩ gần như điều đơn giản hơn. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, chị tụng kinh để kiếm phước cho mình và để chia sẻ phước với mọi người. Mặc dù không thuộc nổi kinh, nhưng chị cố gắng đọc theo trí nhớ.