Xem thêm

Phúc phận của con người: Đức thiện và tích đức là căn bản

CEO Long Timo
Ngày nay, chúng ta thường cho rằng thành tựu và phúc phận của một người phụ thuộc vào sự phấn đấu. Nhưng thực tế, sự phấn đấu chỉ là một phần nhỏ, phúc phận thực...

Ngày nay, chúng ta thường cho rằng thành tựu và phúc phận của một người phụ thuộc vào sự phấn đấu. Nhưng thực tế, sự phấn đấu chỉ là một phần nhỏ, phúc phận thực sự phụ thuộc vào đức của mỗi người.

"Đức" không thể nhìn thấy bằng mắt thường hay chạm vào bằng tay, nhưng nó được phản ánh qua cuộc sống của chúng ta. Tại sao có người luôn cần cù làm việc nhưng sống vất vả, mệt mỏi? Tại sao có người từ khi sinh ra đã được sinh ra trong gia đình giàu có, gia đình quan chức? Câu nói "cha mẹ hiền lành để phúc cho con" hay "phúc đức tại mẫu" và "có đức mặc sức mà ăn" có ý nghĩa gì? Điều quan trọng nhất để có được phúc phận là "đức", không phải do việc tranh đấu vất vả, mà là do hành thiện và tích đức tu dưỡng.

Người cha từ chối sắc dục, tích đức cho con trai

Vương Dương Minh, một nhà tư tưởng và nhà giáo dục thời nhà Minh, đã để lại những di sản đáng kinh ngạc. Phúc phận của ông liên quan chặt chẽ đến việc cha ông, Vương Hoa, đã từ chối sắc dục.

Vương Hoa từng là một giáo viên dạy học trong một gia đình giàu có. Tài năng của ông đã khiến phú ông trong gia đình ngưỡng mộ. Mặc dù phú ông có nhiều người hầu và tỳ thiếp, nhưng ông không có con.

Một đêm, một người tỳ thiếp của phú ông đến gặp Vương Hoa. Nhưng ông từ chối nàng và người thiếp rút ra một tờ giấy và nói: "Đây là chủ ý của chủ nhân!"

Trên tờ giấy, có viết: "Dục cầu nhân gian tử" (muốn cầu xin con ở nhân gian). Vương Hoa viết lên: "Khủng kinh Thiên thượng Thần" (sợ kinh động Thần trên Thiên thượng). Sau đó ông từ chức và rời khỏi nhà phú ông.

Phú ông đã nhờ một Đạo sĩ lập đàn cầu phúc. Khi Đạo sĩ quỳ xuống tấu lễ, ông phủ phục mặt đất một lúc lâu không dậy. Phú ông hỏi nguyên nhân, Đạo sĩ nói: "Vừa rồi tôi gửi tấu trình lên cửa Nam Thiên, gặp Thần trên Trời đang nghênh tiếp bảng Trạng nguyên, cho nên mới mất nhiều thời gian!"

Phú ông hỏi: "Vậy ai là Trạng nguyên?"

Đạo sĩ đáp: "Tôi không biết tên ông ta, nhưng trước con ngựa của vị Trạng nguyên có hai lá cờ, trên lá cờ có câu đối: 'Dục cầu nhân gian tử, khủng kinh Thiên thượng Thần'."

Không lâu sau, Vương Hoa đỗ Trạng nguyên và sau đó trở thành quan với chức Thượng thư bộ Lại. Ông kết hôn với con gái của gia đình Trịnh và hòa hợp trong cuộc sống gia đình. Khi Vương Dương Minh sắp được sinh ra, bà của ông đã mơ thấy ngôi nhà tràn ngập tiếng nhạc Tiên, cờ phướn bay phấp phới và một đám Tiên nhân cưỡi mây đưa một đứa trẻ đến. Bà nghe thấy một Thiên Thần lớn nói: "Quý nhân đã đến". Sau đó, các Tiên nhân cưỡi mây từ biệt.

Bà của ông tỉnh dậy và nghe thấy tiếng khóc, người hầu báo tin Trịnh phu nhân đã sinh một cậu con trai tên là Vương Dương Minh. Vương Dương Minh dành cả đời để khuyến học, khuyến thiện, và thúc đẩy tri thức. Ông để lại nhiều câu nói hay, như: "Sở dĩ có người là bậc Thánh nhân, là do họ thuần thiện hợp với Thiên lý, chứ không phải sức lực, tài năng. Vì vậy, ngay cả một người bình thường, nếu có chí học hỏi, trong tâm luôn thuần thiện hợp với Thiên lý, người đó cũng có thể trở thành một thánh nhân" và "Trời đất tuy lớn, nhưng trong lòng người luôn hướng thiện, có tri thức, thì ngay cả người phàm tục cũng có thể trở thành Thánh hiền".

Thư sinh cải biến vận mệnh qua hành thiện và tích đức

Trong thời nhà Thanh, có một thư sinh ở Hồ Bắc tên là Lý Sinh. Anh là người giỏi văn và võ, được mọi người tại vùng biết đến. Sau khi nghe tin này, Trương Tri phủ rất khâm phục tài năng của anh. Anh đạt vị trí thứ nhất về văn chương và võ thuật trong khu vực.

Mọi người nghĩ rằng nếu Lý Sinh dự thi ở kinh đô, không gì có thể khó khăn. Lý Sinh đã đến kinh đô để dự thi, và nhận giấy báo khảo thí. Tuy nhiên, trong ngày đó trời mưa lớn, và anh đi giày đinh. Lúc anh đặt bài thi lên giá sách, anh cúi đầu sửa giày và bài thi rơi xuống đất. Anh sửa xong giày nhưng không tìm thấy bài thi nữa, trong sự vội vàng, bài thi đã bị dẫm nát. Anh khóc và trình bày với giám thị, nhưng vì không có quy tắc cho phép thay bài thi, khảo thí không đồng ý, vì vậy anh phải rời khỏi phòng thi. Khi tham gia phần thi võ thuật, anh bị thương do ngã ngựa, vì vậy không thể tham gia khảo thí. Cuộc thi về văn chương và võ thuật trở nên vô dụng.

Sau khi trở về quê, cuộc sống của Lý Sinh trở nên nghèo túng. Bạn bè tìm cho anh công việc ở một làng lân cận, và anh mang hành lý trên lưng để nhận việc. Tuy nhiên, vào ban đêm, lũ từ núi tràn xuống và làng bị lũ cuốn trôi. Mọi người trong làng đều phải chạy trốn và hành lý cũng bị cuốn trôi hết, chỉ có mình anh thoát nạn và trở về ngôi nhà nghèo khó.

Lúc này, Trương Tri phủ đã được chuyển đến Quảng Đông, và anh đến gặp ông, nhưng ông vừa mới về quê và chỉ ở đó vài ngày. Lý Sinh nhanh chóng tìm đến Quảng Châu để gặp Trương Tri phủ và xin ông nhận mình, nhưng không may, gia đình Trương Tri phủ có tang, nên ông vừa rời quê được vài ngày. Lý Sinh cố gắng đuổi kịp Trương Tri phủ trên đường đi, và ông thương xót nói với anh: "Tại sao anh lại nghèo như vậy? Tôi đang có việc hiếu nên không có gì để tặng anh. Con trai trưởng của tôi đang làm quan ở Hàng Châu, trong phủ đang thiếu người, tôi sẽ viết một lá thư, anh mang đến cho nó, với tài năng của anh, có thể bạn thời an thân ở Hàng Châu".

Lý Sinh vội vàng đến Hàng Châu, và đúng lúc đó con trai Trương Tri phủ đang bị ốm nặng. Gia đình sắp xếp anh vào phòng bên ngoài và chỉ vài ngày sau, con trai của Trương Tri phủ qua đời vì bệnh tật. Lý Sinh không có người thân tại nơi đó và buộc phải rời Hàng Châu.

Theo lời của một vị Đạo sĩ, Lý Sinh đã đọc kinh sách, tu thân hướng thiện, dạy học và giáo dục nhân dân trong làng. Trong cuộc đời, Lý Sinh đã đỗ Tiến sĩ. Anh đã thay đổi vận mệnh bằng việc tu dưỡng đạo đức, làm việc thiện, đọc sách tốt, và tư duy về lợi ích của người khác. Như vậy, anh đã vượt qua khó khăn và đạt được phúc báo. Điều quan trọng là mấu chốt nằm trong tấm lòng, với thiện niệm và lòng tận tâm giúp đỡ người khác.

Như hai câu chuyện trên đã chứng minh, hành thiện và tích đức là căn bản của phúc phận. Ngược lại, làm điều ác sẽ tạo nghiệp, và đó là gốc rễ của ác báo.

Chúng ta hãy nhớ rằng sự phát triển và thành công không chỉ đến từ sự phấn đấu vật chất, mà còn cần đạo đức và lòng tốt. Hãy tu dưỡng đức thiện và tích đức, hướng thiện trong cuộc sống và giúp đỡ người khác. Chỉ khi đó, chúng ta sẽ đạt được phúc phận thực sự và tạo ra những ảnh hưởng tích cực trong xã hội.

1